Vương Phi Xà Y
Phan_60
Không lẽ thật sự là nàng đã xông vào quân doanh của đối phương? Đảo mắt suy nghĩ, trừ bỏ Bạch Băng ra thì còn có ai có thể làm chuyện này tốt tới mức như vậy.
Chết tiệt! Lôi Hỏa tới cùng là làm cái chuyện gì thế? Hắn chẳng phải đã ra lệnh, phải dùng tất cả mọi biện pháp bảo vệ và ngăn cản nàng tiếp cận Biên Cảnh hay sao!
Nghĩ tới Bạch Băng thật sự đột nhập vào quân doanh có mấy trăm vạn nhân mã, trong lòng hắn lại tức giận!
"Khụ khụ....." Trong lòng suy nghĩ thế, khiến cho hơi thở trở nên hỗn loạn làm hắn ho khan liên tục.
"Vương gia......" Phó tướng vội vàng tiến lên.
Xích Liên Triệt xua tay ngăn trở động tác của phó tướng lại: "Ngày mai lúc bổn vương xuất chiến, các ngươi cho người đóng chặt cửa thành, người nào cũng không cho phép ra ngoài Biên Cảnh" Nếu nàng có thể xông vào đại doanh quân địch, vậy ngày mai nhất định khi xuất chiến nàng sẽ đến. Hắn tuyệt đối không thể để cho nàng mạo hiểm.
"Vâng" Phó tướng cẩn thận nhìn Xích Liên Triêt, trong lòng bồn chồn. Thân thể hai ngày nay của Vương gia có vẻ không được tốt, ngày mai xuất chiến liệu có thể hay không........
"Báo, Vương gia, ngoài cửa có Tứ vương gia cầu kiến" Bính lính hai tay ôm quyền, bẩm báo.
"Để cho hắn vào" Xích Liên Triệt có chút chấn kinh, không thể tưởng được Tứ ca cũng đến Biên Cảnh.
"Vâng" Binh lính đáp lời, xoay người lùi xuống.
"Lục đệ" Người chưa tới giọng nói đã tới trước, sau đó một người xuất hiện với khuôn mặt tang thương.
"Tứ ca, sao ngươi lại tới đây?" Biên Cảnh lúc này cũng không phải là nơi nên tới, một quốc gia đối chiến với hai nước, thắng thua khó mà nói trước.
"Sao lại nói thế, ta cũng không phải đến là vì ngươi. Ta là vì Băng nhi mà đến" Xích Liên Vũ nói xong thì ánh mắt cũng lóe lên: "Tuy ngươi cùng với Băng nhi đã dứt tình, nhưng ngươi lại vẫn như cũ nguyện ý vì nàng mà vứt bỏ tất cả, thậm chí là cả sinh mạng cũng không quan tâm. Nàng đối với ngươi quan trọng ra sao, thì đối với ta cũng vậy"
"Tứ ca" Trên vẻ mặt Xích Liên Triệt xuất hiện một chút biến hóa.
"Năm đó ba người chúng ta cùng nhau thoát khỏi trận săn bắn, kể từ lúc đó thì trái tim của ta đã rơi vào trên người nàng mất rồi, cho nên giờ đã không thể thu hồi trở lại" Xích Liên Vũ không hề che dấu tình cảm của mình, bởi vì hắn hiểu Xích Liên Triệt có thể nhìn ra được.
Cái tên Bạch Băng này đã sớm khắc sâu ở trong đầu hắn, năm đó nàng liều chết cứu hắn, cũng kể từ đó hắn đã quyết tâm phải tu luyện đấu khí và Vũ Tu. Năm đó nàng bảo vệ hắn, hôm nay hắn sẽ nhất định bảo vệ nàng tới cùng!
Kiếp này vô duyên, kiếp sau hắn chắc chắn sẽ tìm gặp nàng sớm hơn Xích Liên Triệt một bước!
"Cám ơn" Ánh mắt Xích Liên Triệt lóe lên, thân thể cứng đờ. Tứ ca đã có thể thản nhiên nói rõ ra tình cảm này, vậy hắn ngoài nói một câu cám ơn ra thì cũng không biết phải nói thêm gì nữa, lời nói đẹp đẽ hắn không thể nói được ạ.
Một câu cám ơn, tuy rất đơn giản nhưng lại đã nói lên tất cả..........
"Ha ha, cần gì phải nói lời khách khí như thế, đã là huynh đệ thì không nên nói cám ơn" Xích Liên Vũ nhẹ nhàng nở nụ cười phá tan không khí căng thẳng: "Tứ ca ta hôm nay tới đây cũng không phải chỉ có một mình, mà còn có một người khác nữa. Ta chỉ sợ khi ngươi nhìn thấy hắn, thì sẽ không thể khống chế được kích động" Lời nói này càng nói lại càng làm người nghe khó hiểu hơn, vì hắn biết nếu Lục đệ gặp được Bạch Nham không chết, nhất định sẽ rất vui mừng.
"Người nào?" Xích Liên Triệt nhíu mày, là người nào mà có thể khiến cho hắn khống chế không được?
"Ta" Ngay sau đó từ ngoài cửa truyền tới một giọng nói sang sảng, Bạch Nham một thân y phục màu trắng đi vào đại sảnh. Nhưng bên miệng thì lại nở một nụ cười quỷ dị, ánh mắt sáng ngời.
Quả thật, lúc Xích Liên Triệt nhìn thấy Bạch Nham thì đã hoàn toàn chấn động rồi, trong mắt vừa nghi ngờ và xen lẫn với vui sướng: "Bạch Nham, ngươi thật là Bạch Nham...."
Tiến lên vài bước nắm lấy hai vai của Bạch Nham, đôi tay cùng với giọng nói trở nên run rẩy, hắn sợ, hắn rất sợ đây chỉ là ảo giác!
"Là ta, làm sao lại kích động như vậy làm gì, ta không bị Đông quý phi hại chết. Thật sự cũng là do ta có phúc lớn mệnh lớn ạ" Bạch Nham liếc mắt nhìn Xích Liên Triệt, lời nói có chút châm chọc. Đối với Đông quý phi, hắn thật sự là oán hận tới cực điểm, nếu không phải Xích Liên Triệt là người trong lòng của tỷ tỷ thì hắn đã sớm xuống thay với Đông quý phi rồi.
Lần này hai nước vây công là vì tỷ tỷ, Xích Liên Triệt lựa chọn xuất chiến đã khiến hắn giảm bớt rất nhiều oán hận. Nhưng mà Xích Liên Triệt dù sao vẫn là nhi tử của Đông quý phi, cho nên hắn vẫn có chút không muốn tỷ tỷ và Xích Liên Triệt nối lại tình cảm.
"Không có việc gì là tốt rồi, không sao là tốt" Xích Liên Triệt không để ý tới giọng nói của hắn lúc này vui vẻ tới mức nào, hắn chỉ biết Bạch Nham không có việc gì thì đã rất vui rồi, từ trong tận đáy lòng hắn thật sự rất vui mừng!
Bạch Nham mím môi, không giận không cười, làm không khi xung quanh cũng bắt đầu trở nên căng thẳng.
"Ta đã mệt muốn chết, có thể tìm chỗ cho ta đi ngủ không ạ" Không khí đang căng thẳng thì đột nhiên vang lên một câu nói, thành công đem ánh mắt của bốn người dời đi.
"Lãnh Dao, ánh mắt của ngươi sao lại đen xì như vậy, ngày hôm qua ngủ không ngon sao?" Xích Liên Vũ nhìn chằm chằm về phía Lãnh Dao, ngày hôm qua nàng hình như đi ngủ còn sớm hơn cả hắn mà.
"Ngủ cái cọng lông, tất cả đều là tại Bạch Nham. Nửa đêm không ngủ còn đến quân doanh của kẻ địch làm càn, thiếu chút nữa cả mạng sống cũng mất luôn" Lãnh Dao nửa nhắm nửa mở con mắt, làm ra bộ dáng nửa sống nửa chết.
"Ngày hôm qua là các ngươi xông vào doanh trại của hai nước?" Xích Liên Triệt nhìn Bạch Nham, nhất thời trở nên kinh ngạc. Dựa vào công phu của Bạch Nham mà lại có thể xông vào quân doạnh của hai nước phóng hỏa, sau đó chạy thoát là chuyện không có khả năng. Nghĩ tới đây hắn dời mắt nhìn lên trên người Lãnh Dao: "Ngươi chính là người nữ nhân mà thám tử hồi báo, công phu cao cường biết sử dụng yêu thuật?"
"Các ngươi tối hôm qua xâm nhập vào quân doanh của hai nước? Ngươi là người có công phu cao cường, biết yêu thuật?" Xích Liên Vũ choáng váng, chưa nói tới Lãnh Dao có công phu cao cường ở đâu ra, nàng còn có biết yêu thuật?
"Yêu nữ? này, Xích Liên Triệt ngươi có thể nói rõ không ạ. Ta căn bản là không có yêu thuật, chuyện này ngươi không phải rõ ràng sao" Nhắc tới chuyện hôm qua là nàng lại tức giận, cái rắm kia căn bản không phải nàng phóng ra, sao lại cứ nhằm vào nàng mà nói ạ!
"Ha ha, các ngươi có muốn biết vì sao nàng lại có danh hiệu là yêu nữ này không?" Bạch Nham đứng bên cạnh cười to liên tục. Nói thật, khi chứng kiến cảnh nàng tức giận, thật đúng là làm cho người ta phải giật mình ạ.
"Thám tử hồi báo lại, nói yêu nữ này phóng rắm rất thối, mà mùi này so với binh khí sắc bén giết người còn lợi hại hơn" Phó tướng bên cạnh vốn không rõ nguyên do, sau khi nghe Bạch Nham nói thì ngây người suy nghĩ một lúc mới nói ra lời thật, mà hoàn toàn không hề phát hiện ở bên cạnh đã có người tức giận bốc hỏa.
"Thúi lắm?" Xích Liên Vũ kinh ngạc nhìn chằm chằm Lãnh Dao.
Bạch Nham thì vẫn cười lớn như cũ, Xích Liên Triệt thoáng nhíu mày một hồi rồi mới khôi phục lại vẻ mặt lạnh lùng.
Sắc mặt Lãnh Dao thì đã đỏ bừng, không biết là do tức giận hay là xấu hổ. Nàng trừng mắt nhìn phó tướng một cái rồi hung hăng nói: "Ngươi làm sao mà biết rắm kia là do nữ nhân phóng, nàng là bị oan uổng thì sao"
"Chuyện này là do thám tử hồi báo nên sẽ không sai được, hắn nói bọn binh lính của hai nước sau đó còn ngã phải ngã trái, nôn mửa không ngừng" Phó tướng thành thật trả lời, diễn tả sinh động như thật, chỉ sợ người khác nói hắn đang bịa đặt.
"Phốc.... ha ha....."
"Ha ha...." Nghe phó tướng nói một thôi một hồi, Bạch Nham cười càng thêm mãnh liệt, Xích Liên Vũ cũng nhịn không được mà cười khẽ, thậm chí ngay cả Xích Liên Triệt vốn lạnh lùng cũng hiện lên ý cười ở trên mặt.
"Ngươi.......Ngươi........Xích Liên Triệt......Thủ hạ này của ngươi cũng làm càn quá rồi, dám hồi báo tin tức giả" Mặt Lãnh Dao đỏ bừng tới mức có thể rỉ ra máu luôn.
"Vương gia, thuộc hạ không hề nói sai. Hôm nay thám tử đúng là đã bẩm báo lại như vậy ạ" Nghe thấy Lãnh Dao bảo hắn báo tin tức giả, phó tướng kinh hoảng vội vàng quỳ xuống trên đất. Phải biết rằng giả truyền quân tình là không phải chuyện nhỏ, dựa vào quân quy là bị chém đầu.
"Phó tướng ngươi đứng lên đi, chuyện này không liên quan tới ngươi" Xích Liên Vũ cười nói.
Phó tướng nhìn thấy Xích Liên Triệt gật đầu, lúc này mới dám đứng lên.
"Ngươi........Ta không thúi, cái đó căn bản không phải là ta làm.... không phải ta..... các ngươi tại sao lại không tin ta ạ!" Thấy phó tướng đứng lên, Lãnh Dao nóng nảy, chuyện này sao lại rơi vào trên người nàng ạ, tại sao lại có thể có chuyện này chứ!
"Này..... Ta cũng chưa có nói là do cô nương phóng....." Mới đứng dậy, phó tướng vội vàng nói tiếp, nhưng còn chưa nói xong thì liền ngu ngơ luôn. Giờ hắn mới phản ứng được, thì ra là nãy giờ cô nương này đang muốn nói là nàng không thúi.... chẳng lẽ là nói, chuyện tối hôm qua ở quân doanh là do nàng ...?
Khó trách tại sao nãy giờ vẫn hung dữ trừng mắt với hắn ạ!
"Được rồi, đừng nói chuyện này nữa. Ngày mai khai chiến, Tứ ca ngươi dẫn bọn họ về nghỉ ngơi đi" Hay tay Xích Liên Triệt chắp sau lưng, xoay người đi lên trên ghế ngồi xuống. Thì ra chuyện này là do Bạch Nham xông vào quân doanh, bản lĩnh cùng với thủ đoạn này của hắn thật giống với Bạch Băng ạ, không hổ danh là tỷ đệ.
Ngày mai khai chiến, ở ngoài Biên Cảnh sẽ rất nguy hiểm, nếu như Bạch Nham là người mà Bạch Băng muốn bảo vệ, vậy thì hắn cũng sẽ bảo vệ Bạch Nham.
"Ta không đi" Bạch Nham thu lại tươi cười, nghiêm túc nhìn Xích Liên Triệt: 'Trận chiến sự này, quan hệ tới tỷ tỷ của ta, ta không thể để cho nàng phải lưng mang tội danh. Mặc kệ ai là người tổn thưởng tỷ tỷ, tất cả đều đáng chết"
Sau khi nói xong, đôi mắt sáng lên dị thường, ánh sáng trong trẻo như ngọc đó còn chói mắt hơn cả so với kim cương. Hắn là nhi tử của Hậu Giản - Vương của Ám Ma tộc, trong cơ thể hắn ẩn chứa lực lượng ra sao thì không một ai biết đến, mà lại càng không thể suy đoán được sự tình tiến triển sau này.
Trong cơ thể hắn có một phần tư máu của Thần tộc, một phần tư máu của Ma tộc, bốn phần thì chỉ có hai phần là máu của nhân loại. Mà khi ba loại máu này dung hợp vào với nhau, thì sẽ trở nên vô cùng mạnh mẽ.
Xích Liên Triệt đảo mắt nhìn về phía Bạch Nham, trong con ngươi màu đen lóe lên ánh sáng. Hắn có cảm giác Bạch Nham lúc này khác với trước kia, tuy chỉ có thời gian ngắn ngủn vài tháng nhưng khí tức của hắn đã khác xa.
Hơi thở ở trên người mạnh mẽ, nội thâm kiên cường vô cùng, hắn cảm thấy Bạch Nham càng lúc càng giống với Bạch Băng rồi.
"Lục đệ, chúng ta đều đã tới đây, muốn chúng ta trở về, ngươi có khả năng này sao" Xích Liên Vũ vuốt mũi, muốn hắn trở về là chuyện tuyệt đối không thể.
"Đúng vậy, trở về là sao. Thực lực Lãnh Nguyệt Sơn Trang của chúng ta cũng không phải là nhỏ đâu" Lãnh Dao vội vàng lên tiếng, tuy nàng không mang theo nhiều người, nhưng ít ra vẫn có thể trợ giúp chút ít mà, chẳng phải có câu thêm một người là thêm một phần sức mạnh sao.
Xích Liên Triệt nhíu nhíu mày, nghe thấy lời bọn họ vừa nói thì chuyện bảo bọn họ rời đi là không có khả năng rồi. Thôi thì để ở lại cũng không sao: "Ngày mai ở trên chiến trường, không đường làm xằng bậy"
------------
Gió thổi mây bay, ánh mặt trời nóng bỏng của ban ngày bắt đầu chuyển thành trời chiều rồi dần dần ảm đạm đi, khiến cho một ngày cũng nhanh chóng chuẩn bị kết thúc.
Bên ngoài cửa thành, một loạt lều trại bị thiêu hủy đã sớm dựng lên lại. Mấy trăm vạn binh mã cũng dần dần triển khai vây quanh thành trì, quân chủ hai nước trải qua chuyện vừa rồi, thương thể vô cùng nghiêm trọng nên đối với Xich Nguyệt rất tức giận, thề bằng bất cứ giá nào cũng phải đánh chiếm Xích Nguyệt quốc.
Khí thế hào hùng, cảnh tượng rung động. Trên đất là chi chít đầu người được xếp thành hai hàng dài, số người cụ thể không rõ là bao nhiêu, nhưng nhìn qua đoán chừng cũng phải tới ba trăm vạn đại quân.
Xích Liên Triệt mặc khôi giáp màu bạc, trên khuôn mặt lạnh lùng nở một nụ cười mà không ai có thể dùng ngôn ngữ nào diễn tả được vẻ đẹp này. Diện mạo tuấn mỹ, nhưng vẻ tuấn mỹ đó lại có thể khiến cho những ai chăm chú nhìn vào đều bị đóng băng vì rét lạnh.
Cửa thành mở ra, bảy mươi vạn nhân mã từ từ đi ra. Xích Liên Triệt híp mắt lại, mặc dù đối diện trước mặt chính là ba trăm vạn nhân mã nhưng hắn lại không hề e sợ, trái lại hắn rất hưng phấn.
Bảy mươi vạn nhân mã ở phía sau nhìn thấy số nhân mã ở phía đối diện, nếu bảo trong lòng không sợ là giả, dù sao trận chiến này xét về thực lực thì có phần kém nhau quá lớn, hơn nữa lại nghĩ đến người dẫn tới chuyện này chính là Lục vương phi, khiến cho vấn đề này ở trong lòng mọi người luôn tồn tại một khúc mắc.
Vì một nữ nhân mà vứt bỏ giang sơn, mà hiện tại bọn hắn lại đang chiến đấu vì để bảo vệ một nữ nhân, cho nên trong lòng tự nhiên là không phục.
Bạch Nham đi theo ở đằng sau, ánh mắt thâm thúy rơi vào trên bảy mươi vạn đại quân của Xích Nguyệt. Trong mắt lại càng dâng lên tức giận dầy đặc, dù có không có tỷ tỷ của hắn thì hai nước này cũng sẽ tấn công Xích Nguyệt, tỷ tỷ của hắn bây giờ chẳng qua chỉ là một lý do để thúc đẩy chiến tranh xảy ra nhanh hơn mà thôi.
Lợi dụng tỷ tỷ để khởi xướng chiến tranh, nhân cơ hội này châm ngòi ly gián sức chiến đấu của binh lính Xích Nguyệt. Vô tình đã làm yếu đi lớp phòng thủ ở trong lòng mọi người, rồi tiếp theo là công phá thân thể, vậy thì quá dễ dàng chiến thắng rồi không phải sao.
Gió nóng thổi qua, ba trăm vạn đại quân chân đi giày sắt bước đi tạo nên những tiếng boong boong, so với tiếng sấm còn vang dội hơn.
Người chỉ huy ba trăm vạn đại quân này không phải là Khương Vân Hoàng, cũng không phải là Đông Liêu hoàng, mà chính là hoàng tử hải ngoại Tư Đặc Nhĩ. Cảnh tượng này ở trong mắt mọi người chính là khó hiểu và nghi ngờ, vốn là hai nước vây công giờ lại thêm hải ngoại nữa, đây không phải là tương đương với ba nước vây công sao?
Thực lực của người hải ngoại bọn họ không rõ ràng lắm, nhưng mà cho dù không tính thế lực của hải ngoại thì chỉ với bảy mươi vạn binh mã liệu có thể chống lại với ba trăm vạn đại quân sao. Hiện tại lại tới thêm một thế lực mà bọn họ không rõ thực lực, thật khiến cho tâm tình binh lính của Xích Nguyệt càng thêm không nắm chắc. Bọn họ chỉ biết là trận này, không nên đánh, một khi ra trận thì hẳn là phải chết không thể nghi ngờ.
Trong lòng có suy nghĩ như vậy, nhưng lại không một ai dám nói ra ạ.
Trăm vạn nhân mã cũng nhìn nhau, khí thế nhất thời bùng nổ lan ra rộng khắp nơi. Nhất thời khí thế mạnh mẽ này khiến cho người ta đều cảm thán không thôi, chỉ dựa vào một điểm này đã có thể nhìn ra được hai nước kia thắng trận ra sao rồi, không những thắng mà còn đại thắng.
"Không nghĩ tới người dẫn binh ra trận lại là hải ngoại hoàng tử" Xích Liên Triệt mở miệng trào phúng, đôi mắt đen láy trở nên thâm thúy, khiến cho không một ai có thể nhìn ra được cảm xúc gì ở trong đó.
Tư Đặc Nhĩ nhếch miệng nở nụ cười xinh đẹp, đôi mắt cùng với màu tóc vàng ở dưới ánh mặt trời càng thêm chói mắt, dung nhan tuấn mỹ như được điêu khắc từ ngọc ra kia khiến cho mọi người đều bị mê hoặc.
"Từ khi bản hoàng tử ly khai khỏi Xích Nguyệt, chẳng phải Lục vương gia đã sớm đoán ra lần tới gặp lại sẽ là cảnh tượng này sao" Tư Đặc Nhĩ nhẹ giọng lên tiếng.
Người nói vô tâm, nhưng người nghe thì hữu ý. Bảy mươi vạn nhân mã ở sau lưng Xích Liên Triệt nghe thế thì sửng sốt, lần trước hoàng tử hải ngoại tới làm khách ở Xích Nguyệt, đã bị một nữ nhân đánh bị thương. Lục vương gia đã sớm biết sẽ có kết quả như vậy, nhưng lại không ra tay ngăn cản, mà ngược lại còn làm bọn hắn đi tìm cái chết, coi bọn hắn đều là ngốc tử sao.
Xích Liên Triệt nhíu mày: "Đúng là đã nghĩ tới, chỉ là không nghĩ tới nhanh như vậy đã gặp lại"
Không phản bác, không giải thích, có sao nói vậy, nhìn không ra bất luận điều gì từ vẻ mặt Xích Liên Triệt. Mà đứng trước ba trăm vạn đại quân, Xích Liên Triệt cũng không hề có chút nào kiêng kị, mỗi một câu nói của hắn vang lên còn sắc bén hơn so với cả lưỡi đao.
Tư Đặc Nhĩ nghe thế thì càng cười rực rỡ hơn: "Lục vương gia chẳng lẽ có thể tuyệt đối chống đỡ được ba trăm vạn nhân mã, còn có....." Nói tới đây thì Tư Đặc Nhĩ cố ý dừng lại một chút: "Còn có, mấy ngàn ma thú không phân rõ cấp bậc sao"
Mấy ngàn ma thú không phân cấp bậc? Lời này vang lên, thật sự là không khác gì một quả boom ném xuống.
"Chiến tranh ở đại lục, vậy mà lại do hoàng tử hải ngoại dẫn đầu, xem ra chuyện này cũng chính là do hoàng tử giật giây đi. Lần tới đại lục này của hoàng tử, sứ mệnh thật đúng là vô cùng trọng đại" Xích Liên Triệt không thèm để ý tới từ trong miệng hắn là có bao nhiêu binh mã và ma thú, mà hắn chỉ nói ra một câu đánh trúng trọng điểm.
Âm thanh tuy không lớn, nhưng mỗi chữ đều truyền vào trong lỗ tai của mọi người. Ba trăm vạn đại quân tuy bên ngoài mặt không có biến hóa gì, nhưng trong lòng thì đã khẽ động rồi.
Lần này hải ngoại hoàng tử cùng bắt tay với hai nước cùng đánh chiếm Xích Nguyệt, nghĩ cũng thấy kỳ quái. Không chỉ thế, mà tất cả hành động của hai vị quân chủ này đều bị hải ngoại hoàng tử sắp đặt. Hiện giờ, hai người quân chủ, một thì bị hủy dung, một thì thành thái giám mà trong khi hải ngoại hoàng tử này thì lại chẳng tỏ ra vẻ gì cả, cứ như chuyện hiển nhiên mà thay thế hai quân chủ của bọn họ dẫn binh xuất chiến.
Lục vương gia của Xích Nguyệt nói không sai, bọn họ đều không biết quốc gia của hải ngoại ở đâu. Nếu như hải ngoại có dã tâm chiếm đại lục, vậy thì sau khi trận chiến này chấm dứt, đại lục sẽ biến thành tình cảnh như thế nào?
Chương 53.3 Cuộc Chiến Của Ba Nước.
Trên mặt Tư Đặc Nhĩ đang nở một nụ cười xinh đẹp, bỗng nhiên xuất hiện một tia khác thường. Dù sao thì hắn vẫn là người ngoài, khi dẫn dắt binh mã của đại lục thì ít nhiều cũng tạo ra sự hoài nghi ở trong lòng mọi người. Dã tâm chiếm lĩnh đại lục hắn cũng đã từng có, chỉ là bởi vì ngăn cánh một vùng biển rộng, muốn tấn công cũng không phải đơn giản cho nên dã tâm này mới tạm thời gác lại do thực lực của bọn hắn ở trên đại lục không có.
Nhưng mà hắn thật sự là không có dã tâm này sao? Trong lòng hắn lúc này tuy không có, nhưng mọi người khác thì sao? Bọn họ có nghĩ như thế sao?
"Lục vương gia chẳng những vì một nữ nhân mà vứt bỏ giang sơn, nay lại còn phỉ báng bản hoàng tử. Vậy thì trận chiến này cũng không còn gì để nói nữa nữa rồi" Tư Đặc Nhĩ híp mắt, nếu như còn nói tiếp chỉ sợ đám binh mã sau lưng hắn cũng sẽ dao động mất.
"Cần gì phải dong dài, đáng lẽ phải đánh từ sớm rồi" Bạch Nham thờ ơ nhìn nam tử tóc vàng, cái người nam nhân này mang đến cho hắn cảm giác cực kỳ chán ghét.
Tư Đặc Nhĩ đảo mắt nhìn Bạch Nham, đối với một tiểu tử không có tên tuổi, hắn cho tới bây giờ chưa từng có hứng thú.
Nhìn ánh mắt kia quét qua, Bạch Nham vốn đang tức giận thì nay lại càng tức giận hơn. Đi theo sau hắn chính là Hắc Tử, Nhung Nhung và Hầu Tử.
'Chủ nhân, ngươi hình như rất tức giận' Hắc Tử quay đầu nhìn thoáng qua nam tử tóc vàng: 'Cái tên nam tử này diện mạo thật con mẹ nó đẹp ạ, đáng tiếc, hắn đã chọc tới chủ nhân thì cho dù có tuấn mỹ tới đâu đi nữa, ta cũng sẽ không hạ thủ lưu tình'
'Đúng thế, đúng thế, chúng ta nếu đã cùng với chủ nhân ký khế ước Huyết Minh, thì sẽ vì chủ nhân mà chia sẻ hoạn nạn' Nhung Nhung cũng gật đầu đồng ý.
'Hắn vừa rồi không phải mới vừa nói có tới mấy ngàn con ma thú à, là mấy ngàn con đó ạ. Mà chúng ta chỉ có ba người liệu có thể đối phó với tất cả chúng nó không' Hầu Tử ở bên người cầm một quả chuối tiêu, vừa nói vừa lột vỏ ra ăn.
'Hầu Tử chết tiệt, còn chưa đánh đã làm giảm đi uy phong. Nếu ngươi sợ thì đừng có theo tới đây ạ' Hắc Tử trừng mắt liếc nhìn Hầu Tử một cái, trong giọng nói là tràn đầy khinh bỉ.
'Đúng thế, giờ là lúc nào mà còn ăn, sao ngươi không ăn tới nghẹn chết luốn đi. Ngoài biết đánh rắm thúi ra thì chẳng còn tác dụng nào khác' Nhung Nhung cũng có cùng suy nghĩ với Hắc Tử, vừa khinh bỉ nhìn Hầu Tử vừa lên tiếng mắng.
'Ai nói ta sợ, ta cũng chỉ là nói giả thiết mà thôi chứ làm gì có ai có thể ép buộc ta được. Ta có thể giúp được chủ nhân rất nhiều việc trong lúc nguy cấp đó, không tin thì chúng ta tỷ thi xem ai là người giết được nhiều ma thú nhất thì sau này sẽ là Lão Đại, thế nào' Hầu Tử không phục, chủ nhân gặp nạn nó đều sẽ liều chết bảo vệ, vừa rồi mới chỉ nói một chút làm gì mà bọn họ đã chỉ chích nó rồi ạ.
'Tốt, so thì so, vừa đúng lúc ta và Nhung Nhung đều không phân ra thắng bại, nhân dịp này chúng ta tỷ thí luôn'
'Tốt, ta cũng đồng ý'
Ba con ma thú kết thúc cuộc bàn luận, quay đầu nhìn về phía ba trăm vạn đại quân. Cả ba đều đứng im chờ phân phó, tinh thần hưng phấn mười phần.
"Chỉ là người hải ngoại mà cũng dám tới Đại Lục làm càn, quả thật nghĩ người Đại Lục ta không còn ai rồi à" Lãnh Dao không quen nhìn thấy biểu tình cao cao tại thượng này của Tư Đặc Nhĩ, hơn nữa trận chiến này còn là do hắn giật dây.
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian